Michael Carrick: Tạm biệt anh! Cây dương cầm của nhà hát

Ngày:14/05/2018 lúc 11:55AM

Nếu có một chủ đề nào có thể gây ra những tranh cãi đa chiều, thì bạn có thể nghĩ đến : Michael Carrick. Thứ bóng đá của anh thể hiện luôn âm thầm, sâu lắng và không dễ để có thể nhìn nhận một cách toàn diện.

Bóng đá là một môn thể thao trình diễn, và luôn có những người nổi bật hơn những người khác, cũng giống như vị trí Vedette trên sàn diễn thời trang hay Nhân vật chính diện trong những bộ phim truyện. Nhưng thật đáng tiếc thay, Carrick lại không phải một mẫu như vậy. Tiền vệ này dường như chẳng để lại nhiều dấu ấn ở trên sân. Song, đến khi vắng mặt anh, người ta mới cảm thấy nhớ con người này.

Người ta vẫn thường có những tranh cãi về vai trò của Carrick. Ảnh:Internet

Thứ bóng đá của Carrick, có thể nói, thật khó để mô tả. Anh luôn giống như một người đang đứng ở chiều không gian khác ở trên sân. Trong khi 21 con người khác la hét, đuổi bắt, tranh chấp,… thì Carrick dường như chỉ đang tận hưởng một thứ giai điệu cho riêng bản thân mình: Giai điệu của trận đấu.

1. Từ Chopin

Chopin, nhà soạn nhạc thiên tài người Ba Lan. Thứ âm nhạc của ông được người ta ví với sự nhẹ nhàng của ánh trăng vàng, hay êm tai như làn nước chảy. Những bản nhạc của Chopin cho người ta cảm giác từng nhịp điệu như rộng mênh mang, nhẹ nhàng đưa con người ta đến với những suy tưởng đầy chất lãng mạn.

Carrick là một cầu thủ có lối chơi rất điềm tĩnh. Ảnh: Internet

Và lối chơi của Michael Carrick, phải chăng cũng mang chút nào phẩm chất ấy. Cây dương cầm ở Nhà hát của những giấc mơ vẫn luôn đắm chìm vào một giai điệu của riêng mình, một giai điệu du dương đến bình thản,dù cho đó có là trước một đối thủ bừng bừng khát vọng hay trước những đội cứng rắn lạnh lùng.

Xem Carrick, chúng ta thấy anh ít khi lao vào trái bóng hay hút theo hướng di chuyển của đối phương. Điều mà người ta hay nhận ra nhất, đó là cách tiền vệ này đọc nhịp độ của trận đấu để rồi di chuyển theo đó. Có thể nói, Carrick trên sân như một con thuyền không có bánh lái, cứu nhịp nhàng, nhấp nhô theo dòng nước trận đấu đẩy đưa.

Thực tế, chính cách thức thi đấu này của Carrick lại khiến cho anh gần như “biến mất” trong trận, và thật khó để nhận ra vai trò của cầu thủ này. Người ta thường chỉ chú ý và nhận rõ những pha va chạm, những tình huống tranh chấp hay dứt điểm mà ít khi chú ý đến một Michael Carrick chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện trên khuôn hình, tranh chấp nhẹ nhàng hoặc cắt đường chuyền của đối phương. Một kiểu đá mà nhiều người có thể coi là có chút gì yếu đuối hay lười biếng song thực tế lại vô cùng hiệu quả.

Không ồn ào nhưng rất hợp lý và hiệu quả, tiền vệ mang số áo 16 luôn không thực đối đầu với bất kỳ ai. Anh chỉ đang tìm cách hòa nhịp với giai điệu của cuộc chơi, rồi qua đó nắm bắt được đường di chuyển của con người, trái bóng trên sân mà đưa ra những cú “điểm huyệt” chính xác khi đối phương còn chưa kịp triển khai tình huống. Và đó là nguyên nhân khiến cho chúng ta chỉ thực sự nhận ra vai trò của anh khi chứng kiến cảnh hàng phòng ngự Man United phải điêu đứng ra sao lúc tiền vệ này vắng mặt.

Từng nhịp, từng nhịp, Carrick hiểu được trận đấu, để rồi hướng nó theo cách mà bản thân mong muốn. Đối thủ và cả đồng đội dần dần rơi vào cách đá của anh, hay chính anh rơi vào cách đá của họ vào lúc nào không hay. Có lẽ, một trận đấu tuyệt vời với những con người như Carrick sẽ là khi người ta không va chạm vào nhau quá nhiều, song vẫn luôn có những pha tăng tốc bất ngờ mang tình “điểm nhấn”. Trận đấu khi ấy, sẽ là một màn trình diễn của những pha di chuyển, như một dòng nước uốn lượn không ngừng.

Âm nhạc của Chopin ngập ngừng mà không ẻo lả, khi đủng đỉnh du dương, khi lại xì xào như cơn gió đêm hè. Thứ âm nhạc ấy như đưa người ta con người ta vào một chốn xa lạ, nơi có những ảnh trăng trải dài và những cơn gió du dương bất tận. Phải chăng, đó chính là thứ giai điệu chủ đạo của cây dương cầm Michael Carrick, không khó nghe, song để cảm nhận được lại cần một sự lắng đọng trong tâm hồn.

2. Đến Beethoven

Nếu Chopin có thể ví như mặt trăng, thì Beethoven lại chính là mặt trời. Âm nhạc của nhà soạn nhạc Đức ào ạt, mạnh mẽ tràn ngập tinh thần tranh đấu và tính anh hùng ca rực lửa.

Thực tế, rất hiếm có những người đánh Piano nào có thể chơi tốt cả thứ âm nhạc của cả Chopin lẫn Beethoven bởi sự khác biệt của chúng trong giai điệu và trên hết là tinh thần truyền tải. Tuy nhiên, nếu Michael Carrick chơi dương cầm, thì có lẽ anh sẽ nằm trong số hiếm hoi chơi được cả âm nhạc của cả hai nhà soạn nhạc thiên tài này.

Carrick cũng rất quyết liệt khi cần thiết. Ảnh: Internet

Xuất thân từ nền bóng đá Anh, một nền bóng đá nhấn mạnh đến tốc độ, thể lực, Carrick cũng có những phẩm chất của một tiền vệ Anh điển hình. Anh cao đến 1m88 và không ngại ngần trong bất cứ cuộc tranh chấp tay đôi nào. Anh sẵn sàng đóng nhiệm vụ dọn dẹp, mà điển hình là thời gian chơi cạnh một Paul Scholes mà cuối sự nghiệp đã thiên về điều phối, phát động. Khi ấy Carrick sẵn sàng di chuyển rộng, tranh chấp để cho người đá cặp cùng mình rảnh chân điều bóng.

Khi nghĩ đến những chiến binh ở tuyến giữa Man United, người ta thường nghĩ đến Darren Fletcher thay vì Michael Carrick. Song thực tế, Carrick cũng có thể đá theo kiểu Fletcher trong khá nhiều trận đấu, nhất là khi người đồng đội cũ của anh thường xuyên phải vắng mặt vì nhiều lý do. Thậm chí anh còn là một trong những phương án trung vệ dự phòng, sẵn sàng đấu thể lực với các tiền đạo cao to của đối phương. Trong Carrick, người ta vẫn nhận ra được rõ tính chất của một cầu thủ Anh, mặc dù không đậm nét bằng người đồng đội cũ Fletcher, nhưng anh vẫn có đó tinh thần máu lửa, không khoan nhượng và chất thể lực, tốc độ trong những pha di chuyển, tranh chấp.

Một cầu thủ khác cũng hay được so sánh với Carrick đó là Xabi Alonso. Tiền vệ người Tây Ban Nha cũng đọc trận đấu rất tốt, nhưng cũng đầy quyết liệt và không thiếu đi những tiểu xảo đến từ các cầu thủ xứ đấu Bò. Carrick thì lại khác, cũng quyết liệt, song người ta thấy trong anh là chất “hiệp sĩ” của người Anh, không tiểu xảo, chỉ có quyết tâm và nhiệt huyết. Tất nhiên, có nhiều cách nhìn nhận, song chính điểm này khiến tiền vệ người Anh “được lòng” khá nhiều khán giả mặc dù Alonso cũng có thể coi là một trong những tài năng bậc nhất trong những năm gần đây.

Đó là một góc khác của Michael Carrick, một góc ít khi người ta có thể được nhìn thấy từ con người anh, một góc để hoàn thiện được cung điệu cho cây dương cầm ở Nhà hát, có đủ trầm bổng, du dương cũng như dạt dào.

3. Cây dương cầm tận tụy của Nhà hát

Michael Carrick, một cầu thủ thật khó để mô tả cho thứ bóng đá mà anh thể hiện. Nó có tông nền chính là một giai điệu du dương, nhẹ nhàng, sâu lắng như trải dài miên man bất tận tuy nhiên cũng không thiếu những lúc vút cao, ào ạt, dữ dội lúc cao trào. Carrick là vậy, một con người luôn đắm chìm trong những câu hỏi, những cuộc tranh cãi không hồi kết cho đến tận lúc bản nhạc đã dừng.

Tạm biệt anh! Michael Carrick. Ảnh:Internet

Tuy nhiên, nếu có một điểm gì mà người ta chẳng cần tranh cãi nơi anh, thì đó chỉ có thể là sự tận tụy. Mười hai năm ở nhà hát, người ta đã quá quen với bóng dáng của cây dương cầm. Có thể nói, anh chính là một trong những đại diện cuối cùng cho thời đại ngày xưa ấy của Quỷ Đỏ. Thời đại mà của những chiến binh không ồn ào, nhưng khi ra sân là luôn biết cách để hoàn thành nhiệm vụ. Xuyên suốt bao nhiêu năm đó, dù đối tác có thể là Paul Scholes, Darren Fletcher, hay Anderson, Tom Cleverley ,… rồi cuối cùng là Ander Herrera, Paul Pogba, Matic,… thì vẫn có đó một Michael Carrick luôn biết cách ra sân và làm tốt công việc của mình.

Carrick, cho đến cuối cùng, có thể vấn sẽ bị đặt không ít nghi vấn về vai trò, đóng góp của mình trên sân. Song, có lẽ anh đã quá quen với việc đó. Tiền vệ người Anh đã quá quen với những nghi vấn ngay từ những ngày đầu khi mới chuyển đến sân Old Trafford. Rồi sau đó, là những giai đoạn mà người ta những tưởng tương lai của anh ở đây đã kết thúc khi liên tục phải dự bị cho người đồng đội Darren Fletcher. Nhưng Carrick vẫn ở đó, và chính sự hiện diện của anh trên sân bóng đã tự thuyết phục người ta dần dần, rồi cuốn người ta vào nhịp điệu của chính nó. Để cuối cùng Michael Carrick chỉ có thể được định nghĩa bởi chính Michael Carrick, một tiền vệ Anh, song dường như không thể mô tả theo kiểu Anh.

Hồ Xuân Tùng
BÌNH LUẬN
Tin cùng chuyên mục